
Các bạn thân mến!
Harvey Mackay đã mạnh mẽ khẳng định: “Cuộc đời ta thay đổi theo hai cách: qua những người ta gặp và qua những cuốn sách ta đọc”. Tôi thiết nghĩ, cuộc sống của chúng ta được viết nên từ những cuộc gặp gỡ giữa chúng ta với những người khác. Có những cuộc gặp gỡ thoáng qua đi mà chẳng để lại gì. Có những cuộc gặp gỡ khắc sâu trong tâm khảm chúng ta, khiến chúng ta thay đổi một trăm tám mươi độ. Ai đó đã đúng khi nói: “Có những người làm cho cuộc sống của bạn trở nên đặc biệt, chỉ với một khoảnh khác lướt qua- khoảnh khắc mà bạn sẽ không bao giờ quên”. Người để lại dấu ấn khó phai trong ký ức tôi là Đức Giêsu Kitô, Nguồn Nước Hằng Sống, Đấng tôi đã gặp bên bờ giếng của tổ phụ Giacóp. Tôi nhận thấy rằng: trong thời đại kỹ thuật số ngày càng tăng triển, chúng ta dễ quên đi sự hiện diện của Ngài đang đồng hành với chúng ta trong cuộc sống đời thường mỗi ngày. Làm sao chúng ta có thể gặp được Ngài mỗi ngày, và gặp Ngài ở đâu? Liệu cuộc gặp gỡ Chúa có làm cho cuộc sống của tôi được biến đổi, được vui tươi và hạnh phúc hơn chăng?
Tôi là người phụ nữ bên bờ giếng Giacóp mà thánh Gioan kể đến. Hôm nay, tôi muốn mời các bạn cùng lắng nghe câu chuyện cuộc đời tôi, lắng nghe kinh nghiệm gặp gỡ của tôi với Đấng là Nguồn Nước Hằng Sống. Ước gì câu chuyện của tôi đọng lại trong các bạn điều gì đó.
Tôi sinh ra tại miền Samaria, thuộc nước Israel. Tôi xin thú thật: tôi là một người phụ nữ tội lỗi, không chỉ vì tôi có nguồn gốc Samaria nhưng hơn nữa. Quá khứ của tôi thật đê hèn, thậm chí đôi lúc tôi còn không muốn nhìn lại bởi tôi không dám đối diện. Tôi từng chung sống với năm người đàn ông. Bao nhiêu lời đồn thổi, đàm tiếu về cuộc đời tôi. Nào là những người phụ nữ xung quanh: “thứ đàn bà cướp chồng người khác...”, “hạng phụ nữ vô liêm sỉ...”, những người khác còn nặng lời hơn: “Thứ đàn bà lăng loàn, trắc nết” hay “Hạng tội lỗi”. Những lời sỉ nhục ấy như dao sắc cứa vào tâm hồn mỏng manh yếu đuối của tôi. Gia đình, bạn bè ngày càng xa tránh tôi. Chẳng ai còn muốn đến gần tôi. Tôi như lạc lỏng, chơi vơi giữa thế giới này. Hằng đêm tôi mất ngủ, trằn trọc khi nhớ lại những lời đau thương ấy. Tất cả cứ như tiếng vọng âm vang trong cõi lòng nát tan của tôi.
Có thể các bạn sẽ hỏi tôi rằng: “Tại sao tôi biết vậy mà lại không thay đổi”? Thay đổi ư? Tôi biết thế, muốn lắm... thao thức lắm... Nhưng ai sẽ giúp tôi đây? Khi biết về quá khứ của tôi liệu có ai còn muốn đón nhận tôi nữa không? Tôi chẳng đủ tự tin. Dần dần, những điều đó được tôi chôn sâu trong tim mình. Không biết từ bao giờ, tôi trở nên mặc cảm, tự ti về chính bản thân mình. Chính vì vậy, tôi không dám đi kín nước ở giếng nước cùng những phụ nữ khác vào buổi sáng nữa. Thay vào đó, tôi âm thầm, kín đáo hay bí mật đi kín nước vào giờ vắng vẻ ban trưa. Các bạn biết không, tôi sợ. Vâng, tôi sợ người ta nhìn thấy tôi rồi lại bắt đầu chuỗi đàm tiếu. Tôi chẳng muốn nghe chút nào.
Và rồi, duyên phận đưa đẩy tôi được gặp Ngài. Đúng như Claudie Gallay kinh nghiệm: “Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau. Dù họ có ở đâu chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau”. Vâng, ngày định mệnh đời tôi. Ngài đã biến đổi đời tôi cách diệu kỳ. Có những điều các bạn chưa biết. Hôm đó, một ngày đầy ánh nắng chan hòa. Thời tiết tuyệt đẹp nhưng sao lòng tôi chẳng chút niềm vui. Tôi chẳng muốn ra khỏi nhà. Tuy nhiên, trong nội tâm tôi có điều gì cứ thôi thúc tôi hãy đi. Tôi không hiểu nữa. Tôi cũng chẳng biết nên đi đâu cho tâm hồn được khỏa lấp. Tôi cảm thấy một cơn khát xâm chiếm tôi. Nhìn vò nước ở góc nhà, tôi tự nhủ: “Mình hãy ra giếng nước nào!” Tiếng thờ dài bất giác cất lên. Tôi lại cầm chiếc vò nước và thẳng hướng Giếng nước. Vừa đi tôi vừa nghĩ rằng: “Có lẽ nguồn nước ở giếng của tổ phụ sẽ phần nào làm khỏa lấp cơn khát của tôi. Ước gì có một nguồn nước tươi mát nào làm khỏa lấp cơn khát cuồng nhiệt trong tâm hồn tôi.”
Bao nhiêu cảm xúc ùa về. Đâu rồi những ngày tươi đẹp bên bờ giếng cùng chị em lấy nước, giặt giũ, tắm cho đàn vật...? Đâu rồi những lời Thánh vịnh mà chị em chúng tôi hát lên mỗi lần ra nơi này? Những kỷ niệm thiêng thánh và tràn trào niềm vui ấy khiến tôi lâng lâng suốt dọc đường. Bất giác, bóng người xa xa khiến tôi quay trở về hiện tại. Có vẻ là một người đàn ông. Ông ta là ai? Tại sao lại ở đây? Ông ta làm gì bên bờ giếng vào giờ ban trưa nắng nóng như vậy. Không hiểu sao sự tò mò khiến tôi cất bước nhanh về phía đó mà quên đi mặc cảm tự ti của mình. Càng gần hơn, tôi nhận ra ông ta không phải người thuộc vùng này, bởi từ tấm bé đến bây, giờ tôi chưa gặp ông ta bao giờ. Trông cách ăn mặc thì ông ta hẳn là một người Do thái. Nhưng tại sao ông ta lại ở đây? Không phải những người Do thái rất ghét những người Samaria và không được phép qua lại với chúng tôi sao? Những thắc mắc này đến những thắc mắc khác được đặt ra trong tâm trí tôi. Và rồi tôi gạt hết để nhanh chóng đến kín nước.
Tôi tiến lại múc nước và cố làm lơ. Song người đàn ông đó lên tiếng: “Chị cho tôi xin chút nước.” Ngạc nhiên hết sức! Tôi thốt lên: “Ông là người Do thái, mà lại xin tôi một người phụ nữ Samaria, cho ông uống nước sao?” Ông ta có chút gì đó điên rồ thì phải? Ông ta quên mất khoảng cách quá lớn giữa chúng tôi. Thật sự, chưa bao giờ tôi ở trong tình huống khó xử này. Tôi phải làm gì đây? Nhưng ông ấy nói cách chắc chắn: “Nếu chị nhận ra ân huệ Thiên Chúa ban, và ai là người nói với chị ‘Cho tôi chút nước uống’, thì hẳn chị đã xin và người ấy đã ban cho chị nước hằng sống.” Ôi! Thật bất ngờ! Ông ta cứ như vị ngôn sứ. Ông ta nói đúng khát vọng trong tâm hồn tôi. Không chần chừ gì nữa, tôi vội mở miệng xin không chút do dự: “Thưa ông, ông không có gầu mà giếng lại sâu. Vậy ông lấy đâu ra nước hằng sống?” Lúc đó, tôi hết sức ngớ ngẩn khi đặt câu hỏi đó với Đấng là nguồn của sự sống phải không các bạn? Thế nhưng, Ngài không chấp nhất tôi về điều đó. Ngài ân cần giải thích cho tôi. Những lời của Ngài sao như dòng nước tươi mát gội rửa tâm hồn tội lỗi của tôi, làm cho tươi mát cơn khát khao nóng bỏng trong tôi. Những lời đó cứ âm vang không thôi: “Ai uống nước tôi cho, sẽ không bao giờ khát nữa. Và nước tôi cho sẽ thành nơi người ấy một mạch nước vọt lên, đem lại sự sống đời đời.” Tuyệt vời biết chừng nào! Hóa ra thứ nước tôi khát vọng bấy lâu nay chính là sự sống đời đời, nước trường sinh. Nhưng làm sao tôi kín múc được thứ nước ấy?
Đức Giêsu khiến tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Tôi không tránh khỏi sự ngạc nhiên kèm sự thán phục khi Ngài nói với tôi về cuộc đời đầy ám ảnh tội lỗi của tôi cách rõ ràng. Tôi chắc chắn rằng người đàn ông xa lạ này đến từ Thiên Chúa. Tôi tin chắc như vậy. Do đó, tôi thú nhận với Ngài về quá khứ đau buồn, yếu đuối của mình. Tôi không dừng lại đó. Tất cả những thắc mắc khác cứ chực tuôn trào. Tôi chất vấn Ngài về việc thờ phượng Thiên Chúa giữa dân tộc tôi và dân tộc của Ngài. Ngài đã tháo gỡ tất cả những nút thắt trong tôi và hướng tôi đến một nền thờ phượng mới: “thờ phượng Thiên Chúa Cha trong Thần khí và sự thật” (x. Ga 4,21-24). Tôi nhớ lại niềm tin ông cha tôi truyền lại về “một Đấng Mêsia, gọi là Đức Kitô, sẽ đến”. Bất ngờ khôn tả, Ngài ấy khẳng định Ngài chính là Đấng ấy. Không thể tin được. Tôi có nghe sai không? Không. Điều đó là đúng. Tôi tin vào lời Ngài cách mau mắn.
Ôi, trong tôi niềm vui như tràn trào, xâm lấn toàn con người tôi, chẳng từ nào của trần gian có thể diễn tả được. Tôi chẳng còn thấy khát nữa. Tôi có đang mơ? Không! Đây là sự thật! Ngài là Đấng Mêsia, là Đấng Kitô, là Nguồn Nước Hằng Sống mà tôi đang thao thức tìm kiếm. Niềm vui này tôi không thể giữ riêng cho chính mình. Tôi bỏ tất cả để chạy vào làng. Ước gì những người trong thành cũng gặp được Ngài. Không chút chần chừ, tôi vội vã chạy vào thành và nói cho hết những ai tôi gặp trên đường. Không những thế, tôi còn gõ cửa nhà nọ đến nhà kia. Tôi muốn làm chứng cho họ biết về Đấng “nói với tôi mọi việc tôi làm.” Rất nhiều người trong thành đã đến gặp gỡ Ngài, lắng nghe Ngài dạy bảo. Nhiều người trong họ cải hóa đời mình và tin vào Ngài.
Jim Rohn đã kết luận: “bạn không thể thay đổi quyết định của mình chỉ sau một đêm, nhưng bạn có thể thay đổi định hướng của mình chỉ sau một đêm.” Còn tôi, tôi hạnh phúc vì ơn Chúa thôi thúc tôi có quyết định để thay đổi định hướng cuộc đời đi ra bờ giếng thật đúng lúc. Biến cố ấy vẫn hiện lên sắc nét trong tôi cho đến mãi về sau. Mỗi lần nhìn lại nó, tôi luôn thầm tạ ơn về muôn hồng ân diệu huyền Chúa thực hiện cho đời tôi. Tôi thật sự rất hạnh phúc. Như Cố Tây Ước quả quyết: “Trong cuộc đời này, bạn nhất định sẽ gặp những người khiến bạn muốn có một cỗ máy thời gian để quay về quá khứ”. Tôi rất tán thành, bởi tôi cũng muốn sống lại giây phút ngắn ngủi nhưng diệu kỳ ấy.
Các bạn thân mến, Đức Giáo hoàng Bênêđictô khi nói về đức tin, Ngài đã nhận định: một trong những khái niệm được nhấn mạnh là sự gặp gỡ cá vị của con người với Thiên Chúa. “Ngay từ khi bắt đầu sứ vụ kế vị Thánh Phêrô, tôi đã nhắc nhở về sự cần thiết phải tái khám phá hành trình đức tin để ngày càng làm nổi bật niềm vui và lòng hăng say phấn khởi được đổi mới nhờ được gặp gỡ Chúa Giêsu.” Cuộc gặp gỡ với Chúa sẽ biến đổi cuộc đời của bạn và giúp bạn nên thánh. Để có thể gặp gỡ Chúa Giêsu một cách sống động, chúng ta cần gặp gỡ Ngài trong các câu chuyện Kinh Thánh được khởi hứng và trong truyền thống của Giáo Hội, trong các Bí tích, nhất là khi chúng ta yêu mến và phục vụ anh chị em mình, nhất là những người túng thiếu, những người bị xã hội gạt bỏ. Nếu không gặp gỡ, cảm nghiệm và thưởng nếm Thiên Chúa, đời sống tâm linh của các bạn sẽ trở nên nghèo nàn, yếu ớt, vì tâm linh của các bạn không có của ăn, hay không ăn được những lương thực đích thật bổ dưỡng. Tóm lại, Chúa muốn khơi lên trong lòng chúng ta một mạch nước đem lại sự sống đời đời! Chúng ta hãy lắng nghe âm vang lời Ngài nói với chúng ta: “Nếu bạn nhận ra ân huệ Thiên Chúa ban…” Xin Chúa giúp sức cho chúng ta để chúng ta không đánh mất cơ hội gặp gỡ này, vì chỉ có Chúa là nơi chúng ta có thể kín múc nguồn hạnh phúc đích thực cho cuộc đời mình.
Quả là giây phút định mệnh đời tôi. Còn các bạn thì sao? Các bạn đã gặp đượcNgài chưa? Đó là cuộc gặp gỡ nào? Cuộc Gặp gỡ đó làm cho cuộc đời các bạn biến đổi thế nào? Mời các bạn viết tiếp những chia sẻ của mình.Những tâm tình trong bài hát gặp gỡ Đức Kitô thay cho lời kết của tôi: “Gặp gỡ Đức Kitô biến đổi cuộc đời mình. Gặp gỡ Đức Kitô đón nhận ơn tái sinh. Gặp gỡ Đức Kitô chân thành mình gặp mình. Gặp gỡ Đức Kitô nảy sinh tình đệ huynh. Nguồn suối nếu bế tắc thì dòng sông mau cạn khô. Tình yêu không Giêsu, ôi tình yêu sao cằn cổi. Vì chúa chính dòng suối, nguồn yêu thương vô biên, biển yêu thương nối liền các hoang đảo với đại dương.” Mến chúc các bạn gặp được Đức Kitô, được Ngài biến đổi và khơi thông những chỗ bế tắc, cằn cỗi. Nhờ đó, ơn thánh Ngài trào tuôn trên cuộc đời của các bạn.
(Maria Hoa Trên Cát)