banner 100 new

Hãy Mỉm Cười

08:24, 06/12/2022cdmdvMục Vụ Ơn Gọi
(0 Đánh giá)
Ngày 26/11/ 2022 chị em Thanh tuyển chúng tôi có cơ hội được đi đến một nơi đặc biệt, đó chính là nơi sinh sống của người dân Vân Kiều, Bản Cu Ty.

 

Cuộc sống luôn mở ra cho chúng ta vô vàn những điều mới mẻ, biết bao điều lý thú. Những điều này chúng ta chỉ có thể cảm nhận được khi hiện diện ở chính nơi ấy. Ngày 26/11/ 2022 chị em Thanh tuyển chúng tôi có cơ hội được đi đến một nơi đặc biệt, đó chính là nơi sinh sống của người dân Vân Kiều, Bản Cu Ty. Đây là hành trình đầu tiên tôi đặt chân đến vùng đất xa xôi hẻo lánh này và thấy được tận mắt nơi mà họ sinh sống. Tôi không nghĩ  rằng cuộc sống của những người ở đây họ khó khăn đến như thế. Tôi cảm ơn Chúa vì đây là cơ hội quý báu Ngài ban để tôi có thể ra khỏi con người của mình, ra khỏi cuộc sống của mình và đến với cuộc sống của những anh chị em ở vùng xa xôi hẻo lánh. Giờ đây, dù chuyến đi đã kết thúc nhưng hình ảnh của họ vẫn hiện lên rõ ràng trong tôi. Tôi không thể quên được những nụ cười, những lời nói, những cử chỉ của những con người đơn sơ, chất phác ấy. Quả thực, họ đã để lại trong tôi một ấn tượng khó quên.

Hình ảnh tôi bắt gặp đầu tiên khi còn đang ngồi trên xe đó chính là những em bé Vân Kiều đầu trần, chân đất, vai mang bao, tay cầm cuốc với những bước chân nhanh nhẹn giữa cái nắng gay gắt của vùng miền núi. Lúc đó tôi không biết bản thân mình nghĩ gì vì trong tôi có một cảm xúc thật khó diễn tả thành lời. Tôi trầm ngâm nhìn qua tấm kính xe và nghĩ rằng có lẽ ngày hôm nay có rất nhiều điều bất ngờ sẽ chờ đợi mình phía trước.

Hành trình tiếp tục khi xe đi qua những con đường quanh co, ghồ ghề. Sau khi đi tận sâu vào trong, làng Cu Ty đã hiện dần trước mắt. Khi mở cánh cửa từ xe bước xuống, nhìn quanh một vòng và bắt gặp bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi. Những anh chị em Vân Kiều ở đây đón tiếp chúng tôi bằng những nụ cười vô cùng tươi tắn toát lên niềm vui, sự phấn khởi với những lời chào hỏi dễ thương, dễ mến. Từ người lớn cho đến các em nhỏ đều toát lên sự đơn sơ, hiền lành. Điều này khiến tôi cảm thấy có một sự gần gũi, thân thương đến lạ và giúp xóa tan khoảng cách giữa chúng tôi với những người nơi đây.

Nhìn những khuôn mặt, dáng dấp của những anh chị em ở đây khiến lòng tôi se thắt lại. Những khuôn mặt ngăm đen vì cái nắng gay gắt của núi rừng, những đôi bàn chân đã chai sạn vì đất đá, những đôi bàn tay khô khan và thô ráp vì phải làm những công việc nặng nhọc của nương rẫy. Cuộc sống của họ đa phần chỉ quanh quẩn trong bản làng với công việc hằng ngày là lên nương, xuống rẫy. Khi nhìn thấy những em nhỏ ở trong bản làng, tôi thấy thương các em vô cùng. Bởi lẽ ra lứa tuổi các em là lứa tuổi đang được bao bọc ở trong vòng tay của ba mẹ, được chăm sóc, được nâng niu, nhưng vì cuộc sống khó khăn, các em phải tự lập sớm, tự ăn, tự chơi, tự ngủ... thậm chí có những em phải lên nương rẫy giúp cha mẹ khi còn rất nhỏ. Khi chúng tôi cùng hát, múa với các em và trao cho các em những phần quà bánh kẹo nhỏ bé và đơn sơ, tôi thấy các em rạng rỡ niềm vui.

Hành trình thăm viếng cũng đến lúc kết thúc. Giây phút chia tay để lại trong tôi những cảm xúc vô cùng khó tả. Những khuôn mặt, những ánh mắt những lời chúc, lời tạm biệt của những người dân bản làng Cu Ty như muốn níu kéo chúng tôi ở lại thêm một chút nữa. Điều tôi cảm thấy vui là dường như những người ở đây họ cảm nhận được niềm vui tận sâu trong trái tim họ, mặc dù chúng tôi không có gì nhiều nhưng tôi cảm nhận họ vui vì chính sự hiện diện của chúng tôi nơi bản làng của họ. Mặc dù cuộc gặp gỡ không dài nhưng những con người ở đây đã trao tặng cho chúng tôi một tình cảm chân thật, phát xuất từ tấm lòng đơn sơ của họ.

Suốt chặng đường từ làng Cu Ty trở về Huế cho đến bây giờ, hình ảnh của những con người đó vẫn hiện lên trong tâm trí tôi. Chính được đến để cảm nhận, được tận mắt nhìn thấy những con người ở đây giúp tôi có được sự rung động thật sự trước cuộc sống của họ, tôi thấy mình như chạm được đến hoàn cảnh thiếu thốn của họ. Cuộc hành trình đó đã giúp tôi mở rộng trái tim của mình để dễ đồng cảm hơn với những người kém may mắn.

Khi nhìn về thế giới ngày hôm nay, một thế giới mà con người đang mải mê tìm kiếm một cuộc sống hưởng thụ, thì những người dân đơn sơ nơi đây vẫn âm thầm, lặng lẽ gắn bó cuộc sống của mình với núi rừng, nương rẫy. Phải chăng vì thế mà con người ở thế giới ngày hôm nay dần đánh mất lòng đơn sơ, tình làng nghĩa xóm, còn những người ở đây lại có được điều đó. Bên cạnh đó, tôi nhận thấy được những người ở đây có một sức mạnh vô cùng lớn của tình đoàn kết, tình yêu thương để không đầu hàng trước nghịch cảnh nhưng kiên cường vượt qua và chấp nhận những khó khăn đến với mình và với bản làng của mình. Sự nỗ lực của họ đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh và lòng kiên vững dám chấp nhận những khó khăn đến với mình; đồng thời biết hài lòng và sống tốt hơn với những gì mình đang có, những gì mà mình đang nhận được và sẵn sàng để trao ban những gì mình đang có.

Cuộc hành trình đã giúp tôi mở đôi mắt mình ra để nhìn ngắm một chân trời mới. Như có người đã từng nói: “Hãy nhìn ra thế giới xung quanh để thấy rằng bạn vẫn còn rất hạnh phúc so với những đau khổ mà người khác đang phải gánh chịu.”

Con cảm ơn Chúa đã cho con ra khỏi chính cuộc sống của con để bước đến cuộc sống của họ. Ước gì, mỗi ngày con luôn nhớ đến họ trong những việc làm, những điều mà con đang nhận được. Xin Chúa luôn ban ơn đức tin, sức khỏe và ban ơn bình an cho họ để dù cho những khó khăn đến với họ thì họ vẫn luôn cảm nhận được sức mạnh từ chính Tình Yêu của Ngài.

Têrêxa Dương Thị Phương

Thanh Tuyển Dòng Con Đức Mẹ Đi Viếng - Huế

 
Mục lục