
Khi suy niệm bài Tin Mừng Mc 10, 13-16, bỗng nhiên một câu hỏi xuất hiện trong tâm trí tôi: “Từ tấm bé cho đến bây giờ, đã có bao nhiêu ‘người thầy’ Chúa gửi đến trong cuộc đời tôi? Họ là ai? Họ để lại dấu ấn gì trong cuộc đời tôi? Liệu tôi có thể kể tên từng người chăng?”
Sau một hồi trong thinh lặng đặt mình trước Chúa, tôi hồi tưởng lại thời gian hơn 30 năm qua. Kết quả là tôi đã không thể đếm xuể. Người thầy tuyệt vời nhất mà tôi phải kể đến đó chính là Thiên Chúa, Người hướng dẫn tôi từng bước để đi về quê hương Thiên đàng hạnh phúc. Trên con đường trở về quê hương vĩnh cửu, Chúa gửi đến cho tôi vô vàn những người thầy khác. Những người thầy đó là ông bà, cha mẹ, các cha, các sơ, các thầy, các thầy cô... Mỗi người, theo cách thế của mình, giúp tôi phác họa nên những nét chấm phá cho cuộc đời mình. Tuy nhiên, khi xét kỹ lưỡng hơn, tôi cảm thấy người thầy của tôi không chỉ giới hạn ở đó nhưng là tất cả mọi người ở trường đời, cũng như những biến cố vui buồn, hạnh phúc hay bất hạnh... xảy đến cho tôi. Có ai đó đã nói rất đúng: “Người Tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc… Người Xấu cho bạn Kinh Nghiệm… Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học…Và… người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm.” Đúng vậy! Tất cả đan dệt và giúp tôi tôi luyện nhân cách và mỗi ngày thành nhân hơn, tạo nên nét cá vị của tôi. Liệu tôi có đủ lặng và lắng để đọc ra bài học tuyệt vời ấy chăng?
Bài học ấy tôi cảm nhận cách rõ ràng nhất là lúc tôi được Hội dòng sai đến phục vụ tại cộng đoàn Trinh Vương- Đồng Phát vào niên khóa 2021-2022. Tôi được giao chủ nhiệm lớp mầm. Đây là lần đầu tiên tôi được đứng lớp độ tuổi này (vì trước đây tôi toàn đứng lớp lá). Tôi cảm thấy có chút ngập ngừng vì chưa quen. Tôi nguyện xin Chúa giúp tôi bắt đầu sứ vụ trồng người đầy gian nan này. Những ngày đầu tôi còn khá vụng về trong khâu chăm sóc các cháu. Vất vả thật, nhưng Chúa ban cho tôi rất nhiều niềm vui. Tôi nhớ đến lời Chúa Giêsu dạy: “Anh em hãy nên giống trẻ thơ vì Nước Trời là của những ai có tâm hồn như chúng”. Nhờ thế, tôi có thêm động lực để vượt qua những khó khăn xảy đến.
Mỗi ngày sống đến với tôi cùng những khám phá, những niềm vui. Tôi tập cho các cháu làm dấu, đọc kinh Lạy Cha, lời cầu nguyện trước khi đi ngủ... Sau một thời gian, các cháu còn nhắc nhở cách dễ thương: “Dì ơi, sao chưa đọc kinh đi ngủ vậy dì? Kinh ‘Lạy Chúa Giêsu...’ ấy?" Lúc đó, tâm hồn tôi tràn ngập niềm vui và hạnh phúc bởi không chỉ trẻ Công giáo mà các trẻ không công giáo cũng có thái độ như thế. Một số phụ huynh hỏi tôi với sự tò mò: “Các cháu đọc kinh gì mà hay vậy dì?”. Tôi thầm tạ ơn Chúa bởi công việc truyền giáo âm thầm của tôi có một chút khởi sắc và tôi nói về lời kinh đó cho họ. Lời Chúa đến với họ từ những câu chuyện nho nhỏ trong đời sống.
Mỗi ngày ra trẻ Chúa lại ban cho tôi có thêm những niềm vui mới. Tôi ngạc nhiên vì có một số bé kể cho tôi bé được ông bà, ba mẹ đưa đi dâng lễ, hay bé Đ.G.Đ nói với tôi: “Dì ơi, Chúa Giêsu chết rồi đấy, Ngài chết trên Thập Giá, chảy cả máu ra vì tội lỗi chúng ta”. Bé không chỉ nói với tôi mà còn với một vài cô giáo khác và các bạn cùng lớp nữa. Chúng tôi cũng nói với bé là Chúa đã sống lại rồi. Hôm sau, bé đến và nói nhưng con vẫn còn thấy Chúa trên Thập Giá. Tôi lắng nghe bé và tự vấn chính mình: liệu tôi, một môn đệ của Thầy Giêsu, tôi có dám mạnh mẽ làm chứng cho Chúa chưa? Tôi đã sống hết mình với sứ vụ truyền giáo của Hội Dòng qua sứ vụ giáo dục mà Hội Dòng giao phó chưa?
Hằng ngày, tôi cũng rất thích thú ngắm nhìn các bé với sự tò mò, thích khám phá thế giới xung quanh, thường đạt câu hỏi “vì sao” và ngạc nhiên trước những điều mới lạ. Như Walt Streightiff chia sẻ: “Trong mắt trẻ con, thế giới không chỉ có 7 kỳ quan mà có đến hàng triệu kỳ quan lý thú cần khám phá”. Tôi tự hỏi mình: tôi có còn sự ngạc nhiên đầy đơn sơ của trẻ nhỏ để khám phá về những kỳ công và kế hoạch tuyệt vời của Thiên Chúa trong đời tôi? Chính Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã mạnh mẽ mời gọi con cái khắp nơi hãy luôn biết ngạc nhiên.
Trẻ em thật là hay! Chúng đánh nhau, khóc đó, giận đó nhưng lại mau quên vô cùng. Vừa mới khóc thút thít, mách dì, quay lại tôi đã thấy chúng chơi với nhau. Nếu thế giới của người lớn có được điểm này thì an bình biết mấy, yêu thương biết mấy, gia đình và cộng đoàn sẽ đỡ gặp rắc rối chừng nào!
Như vậy, trẻ em giúp tôi nhận ra những bài học giá trị mà tôi khó có thể tìm thấy nơi bất kỳ ai. Tôi chợt bừng lên ý nghĩ: “Tôi là người thầy của các em hay các em chính là người thầy của tôi?”. Đúng như ai đó đã kết luận: “Trong khi chúng ta cố gắng để dạy trẻ em của chúng ta tất cả về cuộc sống, bọn trẻ lại dạy chúng ta ý nghĩa cuộc sống là gì”.
(Maria Hoa Trên Cát)